Chương 1: Sinh Ra Là Cá Voi
Cô gái nhỏ bé, với hai quầng thâm mắt đen kịt như đã nhiều đêm không chạm đến giấc ngủ trọn vẹn. Bầu không khí cô tỏa ra nhuốm màu u ám, như thể ngay cả khi ngủ say, cô vẫn chẳng thể thoát khỏi sự hiu quạnh khắc sâu trong tâm hồn.
Cô dần tỉnh giấc từ cơn mê mệt, cảm nhận được ánh sáng chói lòa xuyên qua mi mắt. Cô khẽ hé mắt, nhưng rồi nhanh chóng nhắm chặt lại—quá sáng.
Cô cau mày.
'Tại sao phòng mình lại sáng như vậy?'
"Là ai bật đèn sao?"
Có lẽ là cha mẹ.
Chốc lát sau, khi mắt đã quen dần với ánh sáng, cô mới có thể miễn cưỡng mở mắt ra. Đôi đồng tử giãn rộng khi cảnh vật xung quanh đập vào mắt cô—một căn phòng trắng.
Tứ phía, cả trên lẫn dưới, đều chỉ có một màu trắng xóa.
"Đâu đây?"
Cô lặng người. Một cảm giác hoang mang bóp nghẹt tâm trí. Xung quanh không có bất cứ màu sắc nào khác ngoài trắng, trống trải đến mức khiến người ta phát điên. Chỉ vài tiếng trước, cô vẫn còn ngủ trong căn phòng quen thuộc của mình... vậy mà bây giờ—cô đang ở đâu?
Cơ thể rệu rã sau giấc ngủ sâu, cô chẳng còn hơi sức để hét lên gọi người. Nhưng dù có sức đi chăng nữa, cô cũng không chắc mình có nên làm vậy hay không. Hét lên giữa nơi này... có ai nghe thấy không?
Cô chậm rãi đứng dậy, bước đi.
'Có thật là mình đang di chuyển không?'
Không có điểm mốc nào để so sánh. Không có gì để xác định phương hướng. Không có điểm kết thúc.
Bước chân ngày càng gấp gáp.
Tiếng thở dốc vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Cuối cùng, cô gục xuống, ngồi bệt trên mặt sàn lạnh lẽo, cảm giác rã rời lan dần khắp cơ thể.
Cô cúi đầu, chìm vào suy tư.
'Dường như sẽ chẳng ai nghe thấy.'
Đôi mắt đượm buồn. Khóe môi cay đắng nhếch lên.
'Ai đó có cần phải tàn nhẫn như vậy không?'
Cô là ai chứ?
Một thiếu nữ 18 tuổi trầm cảm mà thôi.
Mỗi ngày trôi qua, cô cứ chìm đắm trong nỗi sợ nối tiếp nỗi sợ.
Cô ngày càng trầm lặng, đến mức chẳng còn muốn mở miệng nói gì. Dường như... dù có trở thành người câm cũng chẳng sao cả. Nếu mãi đắm chìm trong những hoang tưởng, chẳng phải cũng tốt hơn sao?
Cô nghiêng đầu, nhếch môi cười nhạt.
Cha mẹ ly hôn sau những mâu thuẫn kéo dài, hễ gặp nhau là cãi vã. Họ chẳng phải cặp vợ chồng đặc biệt gì, chỉ là những bậc cha mẹ bình thường như bao người khác.
Có lẽ vì bình thường như bao người... nên kết thúc cũng bình thường như bao người.
Cô đã nghỉ học ngay sau khi tốt nghiệp cấp hai. Có lẽ vì không thể hòa nhập với bạn bè, hoặc cũng có thể... cô đã trầm cảm từ trước đó, nên không thể cố gắng thêm nữa. Từ ngày nghỉ học, cô chỉ ru rú trong nhà, mỗi ngày đều nghe những lời trách móc của cha, đối diện với sự tiêu cực của mẹ.
Giấc ngủ chẳng mang lại sự nghỉ ngơi, khi mỗi đêm cô đều thức giấc giữa chừng.
Chết.
Chết thì sao?
Gia đình, bạn bè—họ sẽ phản ứng thế nào?
Họ sẽ khóc sao? Khóc như thế nào?
Hay sẽ cười nhạo? Cười như thế nào?
Cô sẽ chẳng thể biết, nếu như cô chết đi.
Tấm lưng bắt đầu mỏi, cô ngã mình xuống nền trắng lạnh lẽo.
Cảm giác này, chẳng khác nào từ bỏ. Mặc cho mọi thứ tiếp diễn, mặc cho thế giới cuốn trôi, mặc cho chính mình bị quên lãng.
Đầu óc trống rỗng.
"Xin chào."
Một giọng nói vang lên giữa không gian tĩnh mịch, làm cô giật mình ngồi bật dậy. Cô đảo mắt nhìn quanh, cố tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh ấy.
Trước mắt cô, một người lặng lẽ đứng đó. Hắn khoác trên mình bộ y phục cổ đại, đường nét trang trọng và nghiêm cẩn. Khuôn mặt khuất sau chiếc mặt nạ được chạm khắc tinh xảo, chính giữa là vòng nguyệt quế ánh màu vàng kim.
"Anh là ai?"
"Tôi là Thần Luật. Cô còn câu hỏi nào không?"
"Đây là đâu?"
"Một chiều không gian độc lập tại thế giới khác."
"Nghĩa là không phải Trái đất?"
"Đúng vậy."
Chẳng hiểu vì sao, nhưng lúc này cô lại bất giác nhoẻn cười, thậm chí suýt bật cười thành tiếng.
"Có thể cho tôi biết, vì sao tôi lại ở đây không?"
"Cô chết và tôi đưa cô đến đây."
"Vì sao tôi lại chết?"
"Đột quỵ do thức khuya, đương nhiên cô chết trong lúc ngủ!"
"Có vẻ tôi được đối xử nhẹ nhàng nhỉ?"
'Chết trong lúc ngủ!'
Cô chậm rãi lặp lại trong đầu, để rồi nhận ra có một nỗi buông lỏng đến kỳ lạ lan dần trong tâm trí. Dường như sau bao năm tháng trầy trật giữa những đau đớn chồng chất, đến giây phút cuối cùng, cuộc đời rốt cuộc cũng đối xử dịu dàng với cô một lần.
Thần Luật đưa tay ra, bàn tay thon dài chìa về phía cô như một lời hỏi thăm không thành tiếng.
"Vốn cô sẽ không chết. Nhưng vì tôi muốn đưa cô đi, nên tôi phải để cô chết."
"Vậy sao."
"Cô không giận à?"
"Không, vì vốn sống tiếp chẳng có gì tốt đẹp."
Thần Luật khẽ lắc đầu.
"Nếu cô sống tiếp, đến một thời điểm nào đó cô sẽ gặp được quý nhân kéo mình ra khỏi bóng tối. Tiếp đó rất lâu sau cô sẽ gặp được ý trung nhân."
"Trước đó vẫn đau khổ. Sau đó vẫn đau khổ."
Vì có hạnh phúc sẽ có đau khổ, đau khổ sẽ được hạnh phúc.
"Nhân sinh là vậy, cô đòi hỏi hơn thế sao?"
"Có thể đòi hỏi sao? Xa xỉ như vậy!"
Thần Luật im lặng giây lát, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Một lúc sau, hắn xoay người, cất bước đi về phía trước.
"Theo ta nào."
Cô vội vàng bước theo. Không gian trắng xóa trải dài vô tận, mỗi bước chân đều vang vọng như thể họ đang đi trên một mặt hồ vô hình, không thấy đáy, không thấy điểm dừng.
"Vì sao lại đi vòng vòng? Nơi đây có gì khác biệt đâu. Và vì sao nơi đây lại chỉ toàn màu trắng?"
"Đi sẽ tỉnh táo hơn trong khi nói chuyện. Và nơi này trắng vì ta đã mất đi cái tình khi trở thành Thần Luật."
"Hiểu rồi. Vậy anh có thể biến ra một khu rừng không?"
Không gian trắng xóa lập tức tan biến, nhường chỗ cho một khu rừng rậm rạp.
"Đã có rừng, phải có trời quang mây tạnh."
Màu trắng phía trên đỉnh đầu cô dần nhuốm sắc xanh, rồi hóa thành một bầu trời trong vắt.
"Vẫn quá đơn điệu, thêm vài con thú, con chim nào."
Lập tức, những loài động vật dần xuất hiện, từ những chú chim nhỏ nhảy nhót trên cành cây cho đến những con thú lớn bước đi giữa tán rừng.
"Chỉ có hình mà không tiếng thì không hay, hãy tạo ra âm thanh cho chim hót, tiếng gầm cho thú dữ, tiếng kêu của thú hiền."
Âm thanh tràn ngập khắp nơi, tiếng ríu rít, tiếng gào thét, tiếng rì rầm hòa vào nhau như một bản nhạc của tự nhiên.
"Như vậy là tạm ổn."
"Cô có biết điều gì sẽ xảy ra với mình không?"
"Chắc hẳn anh đã có sắp đặt."
"Cô sẽ được tái sinh trong thế giới này thôi."
"Vậy thì tốt quá."
"Đời này cô vẫn muốn làm người sao? Có rất nhiều lựa chọn, rồng, Elf, người lùn..., rất nhiều giống loài cho cô tùy thích mà chọn."
Cô dừng bước. Thần Luật cũng thế, xoay người nhìn cô.
Cô ngước lên bầu trời, suy nghĩ. Muốn trở thành loài gì đây?
Nghĩ rất lâu, rất phân vân, nghĩ đến mức khóe mũi cay cay, đôi mắt dần ướt.
"Có lẽ, tôi muốn làm cá voi xanh."
"Tôi có thể hỏi tại sao không?"
"Trong hoang tưởng của tôi, cá voi xanh lặn sâu xuống mặt biển rồi trồi lên khỏi mặt nước như đang bay trên trời. Cảnh tượng đó thật đẹp, nhất là khi nó làm như vậy tại trong đêm tối."
"Tôi hiểu rồi! Cô còn cần gì ở tôi không?"
"Tại sao lại chọn tôi?"
"Có lẽ ở cuối hành trình nào đó cô sẽ hiểu, hoặc là sau này tôi đột nhiên muốn nói rõ!"
Cô gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
"Vậy thì bây giờ ta tạm biệt rồi nhỉ?"
"Chỉ là tạm thời mà thôi."
Cô nhoẻn cười, xoay người rời đi.
"Chẳng biết vì sao anh lại đưa tôi đến đây nữa. Nhưng tôi sẽ trả ơn khi anh yêu cầu."
Khi cô mở mắt ra lần nữa, bản thân đã thoát khỏi bóng tối trong bụng mẹ mà chui ra ngoài. Chưa kịp thích nghi với thế giới mới, cô đã cảm nhận được một lực đẩy nhẹ nhàng từ mẹ cá voi xanh. Mẹ dùng mũi nâng cô lên mặt nước, giúp cô hớp lấy hơi thở đầu tiên trong đời. Dòng không khí tràn vào phổi, mát lạnh, trong lành, nhưng cũng xa lạ đến lạ thường.
Thế nhưng, cô không mất quá nhiều thời gian để học cách thở.
Cô theo bản năng bơi sát bên mẹ, cái miệng nhỏ áp vào cơ thể mẹ mà bú lấy dòng sữa ấm áp. Lần đầu tiên, vị sữa béo ngậy, giàu dinh dưỡng ấy lan tỏa trong miệng, khiến cô thoải mái đến mức chỉ muốn tiếp tục uống mãi. Cô phải bú rất nhiều, vì cơ thể to lớn cần một lượng sữa khổng lồ để phát triển – có lẽ lên đến hàng trăm lít mỗi ngày.
Cô theo mẹ bơi xa dần khỏi vùng nước ấm.
Đôi mắt cá voi xanh vốn nhỏ bé so với kích thước đồ sộ của cơ thể, và thị lực của cô cũng không phải là tốt. Nhưng dù vậy, cô vẫn có thể dễ dàng bám theo mẹ giữa đại dương bao la.
Hai mẹ con tiến đến một vùng nước lạnh hơn, song với lớp mỡ dày bảo vệ, cô chẳng hề thấy khó chịu. Cứ cách nửa tiếng, cô lại cùng mẹ trồi lên mặt nước, hít lấy không khí và phun ra cột nước trắng xóa từ hai lỗ thở trên thân.
Khi tròn một tuổi, cô vẫn chưa thể ăn gì khác ngoài sữa mẹ, nhưng cơ thể đã lớn hơn mỗi ngày.
Đến hai tuổi, cô bắt đầu cai sữa và làm quen với nhuyễn thể.
Khi 13 tuổi, bản thân đã là một cá voi xanh trưởng thành, mọi chức năng trong cơ thể đều đã phát triển hoàn thiện. Hơn mười năm trôi qua giữa đại dương rộng lớn, những lần đầu tiên rời xa mẹ luôn khiến cô bất an. Cô từng sợ hãi khi lặn xuống vùng nước sâu mà không có mẹ ở bên cạnh, thậm chí khi trời tối, bản năng thúc giục cô phải bám sát lấy mẹ hơn bao giờ hết.
Biển cả khi không có ánh sáng... thật sự đáng sợ!
Nhưng rồi, cô cũng dần thích nghi. Dù sợ hãi đến đâu, cô cũng không thể mãi sống dưới lớp bảo bọc của mẹ. Nếu không học cách đối mặt, cô sẽ chẳng thể nào sinh tồn giữa vùng biển rộng lớn này.
Đến tuổi trưởng thành, cuộc sống của cô xoay quanh việc bơi lượn qua những vùng nước xanh thẳm và kiếm ăn. Thỉnh thoảng, cô chậm lại, lặng lẽ quan sát những con tàu trôi dạt trên biển khơi, nhìn những con người nhỏ bé kia thích thú chiêm ngưỡng sự hiện diện của cô.
Có những người dân biển tôn thờ cá voi lưng gù như vị thần hộ mệnh, tin rằng chúng phù hộ khi họ gặp nạn giữa đại dương. Cá voi lưng gù vốn có bản năng bảo vệ con non và tính tò mò, đôi khi sự tò mò ấy lại vô tình trở thành sự cứu rỗi cho những con người gặp nguy hiểm giữa sóng nước.
Và chính vì thế, cá voi xanh cũng nhận được những thiện cảm tương tự.
Mặc dù loài của cô chưa từng chủ động giúp đỡ con người, nhưng ít nhất cũng chưa từng gây hại cho họ. Hơn thế nữa, sự hiện diện của một cá voi xanh giữa đại dương bao la đôi khi lại vô tình bảo vệ họ. Những dân biển gặp nạn nếu ở gần cá voi xanh sẽ ít bị loài săn mồi nguy hiểm để mắt tới, và có khi, họ còn dễ dàng được đội cứu hộ phát hiện hơn giữa biển khơi mênh mông.
Thông thường, ở độ tuổi này, cô lẽ ra đã phải tách mẹ và sống độc lập. Thế nhưng, cô vẫn cứ đi theo mẹ cá voi xanh, như thể nếu rời xa mẹ, cô sẽ chẳng thể nào tồn tại nổi giữa đại dương bao la này.
Cô đặc biệt! Nhưng mẹ cá voi xanh còn đặc biệt hơn!
Năm cô 19 tuổi, mẹ cá voi xanh sinh thêm một đứa con. Bình thường, nếu cá voi xanh sinh sản mỗi 19 năm một lần, hẳn nó đã tuyệt chủng từ lâu.
Đứa em trai cá voi xanh mới sinh, trong những tháng đầu, sống không khác gì cô ngày trước. Nhưng chỉ sau vài năm, nó đã có thể sống độc lập.
Chỉ còn cô vẫn mãi bên mẹ...
Đến khi cô 27 tuổi, thể trạng mẹ đã suy yếu trầm trọng.
Mẹ bơi không còn nhanh như trước, thân thể đồ sộ bắt đầu xuất hiện những vết loét đau đớn. Mỗi lần trồi lên mặt nước để hít thở, hơi thở mẹ gấp gáp, khi phun nước cũng chẳng còn mạnh mẽ, đều đặn như xưa.
Có đôi lần, mẹ bơi lạc vào vùng nước nông nguy hiểm, cô phải cất tiếng kêu cảnh báo, thúc giục mẹ đổi hướng. Nhưng mẹ dường như chẳng còn nghe rõ nữa, cô phải kêu đến vài lần mẹ mới phản ứng.
Cô không hiểu hết những dấu hiệu này có ý nghĩa gì đối với một con cá voi xanh. Nhưng cô hiểu, bất kỳ sinh vật nào khi già yếu, trước khi lìa đời, cũng đều có những dấu hiệu như thế...
Cuối tháng 5, dường như ngay cả mẹ cũng biết rằng mình đang chạm đến ranh giới cuối cùng của sinh mệnh. Và cô cũng cảm nhận được điều đó.
Cô bơi phía trước mẹ, phát ra những âm thanh dài, trầm đục, nghe như một tiếng rên rỉ nặng nề giữa lòng đại dương.
"Mẹ à... Đừng gần bờ, mẹ chỉ có thể làm cái xác bốc mùi thối rữa!"
Giữa những cá voi xanh chỉ có thể phát ra âm thanh ở tần số đặc biệt, chỉ đồng loại mới nghe thấu – không có ngôn ngữ phức tạp như con người. Nhưng có lẽ, trời xanh vẫn thấu hiểu lòng họ. Ở khoảnh khắc rời xa đấng sinh thành, tiếng gọi của con như chạm đến tận tâm can mẹ, và mẹ cũng cảm nhận được điều đó.
Mẹ cá voi xanh lặng lẽ bơi theo con, như thuở nó còn là đứa bé sơ sinh phải lần theo đuôi mẹ, được mẹ bảo vệ, cho ăn, vỗ về. Lúc này, đứa con dẫn mẹ đến vùng nước sâu, lặng lẽ bơi vòng quanh mẹ.
Trời dần sụp tối, mặt trời khuất sau đường chân trời, nhuộm sắc đỏ rực cả bầu trời, đỏ cả mặt biển xanh thẳm, và nhuộm cả làn da khổng lồ của mẹ cá voi.
Một chiếc thuyền lớn đang ngang qua, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng hai cá voi xanh khổng lồ trong ánh chiều tà. Những sinh vật to lớn của đại dương ấy khiến người trên tàu không khỏi dừng lại, lặng người chiêm ngưỡng.
Cô phát ra tiếng gọi xa xăm, tiếng gọi ấy dội vang ra khắp đại dương, vượt mọi lớp sóng, để gọi người em trai đã từ lâu rời xa mẹ mà sống độc lập. Nó cần phải quay lại, gặp mẹ lần cuối, trước khi quá muộn.
Mẹ cá voi xanh đang yếu dần. Sinh mệnh của mẹ giờ chỉ còn đếm được bằng phút.
"Mẹ à, con không đau thương."
Mọi sinh vật đều phải chết. Cái chết vì tuổi già vốn không buồn đau.
Chỉ là... có chút buồn. Buồn vì phải rời xa đấng sinh thành.
"Nhưng không sao! Con cũng sắp bắt đầu hành trình của riêng mình."
Biển cả bao la. Đất liền cũng vậy.
Và rồi, trước phút cuối, em trai cá voi xanh đã kịp đến. Mẹ cá voi mãn nguyện. Gặp lại con lần cuối – điều cuối cùng mẹ còn khao khát. Ngay giây khắc ấy, mẹ trút hơi thở cuối cùng, nhẹ nhàng, không còn chút gắng gượng nào nữa.
Trên boong tàu, có cặp anh em đang nhìn về phía đại dương, nơi âm thanh của cá voi xanh vang lên như tiếng khóc nghẹn.
"Sao mà tiếng đó nghe... thật đau thương."
"Là người quan trọng của nó chết, làm sao mà không buồn."
Trời sập tối. Con thuyền đã neo buồm, thả mình theo dòng nước, mặc cho lộ trình có sai lệch, chỉ vì muốn ở lại chứng kiến cảnh tượng hiếm có này.
Thân xác mẹ cá voi không trương phình. Chỉ vài giờ sau, thân thể ấy đã chìm xuống đáy đại dương. Suốt hàng thập kỷ sau, mẹ sẽ trở thành nguồn sống cho hàng trăm loài sinh vật, một hệ sinh thái khổng lồ của biển cả.
"Cái chết của mẹ thật đẹp, và thơ mộng. Sự ra đi của mẹ sẽ nuôi dưỡng đại dương này, như một cách đền đáp lại nơi từng nâng niu mẹ trọn kiếp sống."
Trời đã tối hẳn. Những vì sao lấp lánh trên cao, mặt biển đen sẫm lại như chiếc gương phản chiếu bầu trời đêm.
Kỳ lạ thay... biển đã tối, và mẹ đã mất. Nhưng cô, chẳng còn sợ hãi. Dường như chỉ một mình cô cũng đủ sức lặn sâu xuống đáy đại dương.
Dường như... cô đã sẵn sàng để tự lập.
"Mẹ à, con chuẩn bị đi rồi. Đi rồi có lẽ chẳng nhớ rõ ta từng ở đâu. Nhưng thôi, mọi ngóc ngách của biển cả, đều là hình bóng của mẹ."
Thân hình to lớn của cô phóng lên khỏi mặt nước, xoay mình giữa không trung. Khi đáp xuống, cô đã hoá thân thành một thiếu nữ với mái tóc xanh xám bồng bềnh.
Đêm đã khuya. Người trên thuyền đều đã say giấc. Chỉ còn cặp anh em và vài thuỷ thủ còn thức, chứng kiến màn lột xác kỳ diệu. Ai nấy đều ồ lên kinh ngạc. Có lẽ, khi trở về, họ sẽ có một câu chuyện để kể với lũ trẻ, rằng: cá voi xanh đã hoá thành một thiếu nữ xinh đẹp nhường nào.
Cô khụy gối, chạm vào đầu người em trai.
"Em à, chỉ buồn đêm nay thôi. Mẹ đã rời đi trong vẻ đẹp dịu dàng, vì sự sống của đại dương, và trên hết, mẹ ra đi vì tuổi già. Ta chỉ nên buồn đêm nay, chỉ đêm nay mà thôi."
Cô đứng dậy.
"Từ nay em sẽ tên là Dư Âm, còn chị là Thương Du."
Thương Du rảo bước rời đi, và Dư Âm hiểu rõ – đó chẳng phải là lời chia tay. Chỉ là một cuộc tạm biệt, để mỗi người bước vào cuộc đời riêng, như năm xưa cậu đã từng. Và chính vì thế, lần này... cậu không còn thấy đau buồn nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét